Ngày 19 tháng 5 năm 2025, trong căn phòng họp kín đáo tại số 10 Phố Downing, Thủ tướng Anh Keir Starmer đứng trước một bài toán chính trị khắc nghiệt: làm thế nào để định hình lại mối quan hệ với Liên minh châu Âu (EU) trong bối cảnh áp lực ngày càng gia tăng từ Tổng thống Mỹ Donald Trump? Cuộc gặp đầu tiên giữa Anh và EU kể từ khi Starmer nhậm chức không chỉ là một buổi đối thoại ngoại giao thông thường. Nó là một trận chiến ngầm, nơi những lời nói được chọn lọc kỹ lưỡng che giấu những toan tính sâu xa, và mỗi động thái đều có thể định hình lại trật tự địa chính trị của châu Âu.
Khi Starmer bắt tay các nhà lãnh đạo EU, không khí trong phòng họp dường như đặc quánh bởi sự nghi kỵ. Brexit, vết thương vẫn chưa lành, vẫn là cái gai trong lòng cả hai bên. Anh Quốc, giờ đây đứng ngoài liên minh, đang tìm cách tái thiết mối quan hệ thương mại và an ninh với EU, nhưng những yêu cầu từ Brussels không hề đơn giản. EU muốn Anh cam kết tuân thủ các quy định nghiêm ngặt về môi trường, lao động và thương mại để đổi lấy quyền tiếp cận thị trường chung. Nhưng Starmer, với phong thái sắc sảo và quyết đoán, không dễ dàng khuất phục. Ông hiểu rằng bất kỳ sự nhượng bộ nào cũng có thể bị chính quyền Trump khai thác, biến Anh thành con tốt trong ván cờ địa chính trị của Washington.
Tổng thống Trump, người đang nắm quyền tại Nhà Trắng, không giấu giếm ý định định hình lại trật tự toàn cầu theo hướng có lợi cho Mỹ. Với chính sách “Nước Mỹ trên hết” được tái khởi động mạnh mẽ, Trump đang gây sức ép để Anh Quốc giữ khoảng cách với EU, ưu tiên các hiệp định thương mại song phương với Mỹ. Các nguồn tin từ Washington tiết lộ rằng Trump đã nhiều lần nhấn mạnh với Starmer rằng “một nước Anh độc lập” phải là đối tác chiến lược của Mỹ, không phải là vệ tinh của Brussels. Những lời này không chỉ là lời khuyên, mà là một lời cảnh báo rõ ràng: bất kỳ động thái nào nghiêng về EU đều có thể dẫn đến hậu quả kinh tế và chính trị nghiêm trọng.
Trong bối cảnh đó, Starmer phải bước đi trên một sợi dây mỏng manh. Anh Quốc, sau Brexit, đã phải trả giá đắt với sự suy giảm thương mại và ảnh hưởng quốc tế. Các số liệu từ Văn phòng Thống kê Quốc gia Anh cho thấy xuất khẩu sang EU giảm 15% trong giai đoạn 2020-2024, trong khi lạm phát và chi phí sinh hoạt tăng vọt. Người dân Anh, vốn đã mệt mỏi với những lời hứa hẹn thời Brexit, đang đòi hỏi Starmer mang lại sự ổn định kinh tế. Nhưng làm thế nào để đạt được điều đó khi cả EU và Mỹ đều đang kéo Anh về hai hướng đối lập?
Tại bàn đàm phán, Starmer thể hiện sự cứng rắn nhưng khéo léo. Ông nhấn mạnh rằng Anh Quốc sẵn sàng hợp tác với EU, nhưng không chấp nhận “bị trói buộc” bởi các quy định mà ông cho là “ngột ngạt”. Trong một phát biểu đầy cảm xúc, Starmer tuyên bố: “Chúng tôi tôn trọng EU, nhưng Anh Quốc là một quốc gia có chủ quyền. Chúng tôi sẽ hợp tác như những đối tác bình đẳng, không phải như một kẻ phụ thuộc.” Lời nói này không chỉ nhắm đến Brussels mà còn là thông điệp gửi đến Washington, khẳng định rằng Anh sẽ không trở thành công cụ của bất kỳ siêu cường nào.
Tuy nhiên, EU không dễ bị thuyết phục. Chủ tịch Ủy ban Châu Âu Ursula von der Leyen, với phong cách sắc bén không kém, nhấn mạnh rằng bất kỳ thỏa thuận nào cũng phải dựa trên “lòng tin và sự minh bạch”. EU lo ngại rằng Anh, dưới áp lực từ Trump, có thể trở thành “cánh cửa hậu” để hàng hóa Mỹ tràn vào thị trường châu Âu mà không tuân thủ các tiêu chuẩn nghiêm ngặt. Những nghi ngờ này không phải không có cơ sở. Một báo cáo gần đây từ Nghị viện Châu Âu chỉ ra rằng các cuộc đàm phán thương mại giữa Anh và Mỹ đang được đẩy nhanh, với khả năng đạt được một hiệp định tự do thương mại trước cuối năm 2025. Điều này đặt ra câu hỏi: liệu Starmer có đang chơi một ván bài đôi mặt, vừa ve vãn EU vừa nhượng bộ Mỹ?
Trong khi đó, người dân Anh đang dõi theo từng động thái của Starmer với tâm trạng lẫn lộn giữa hy vọng và hoài nghi. Các cuộc thăm dò dư luận gần đây cho thấy 62% người Anh ủng hộ việc cải thiện quan hệ với EU, nhưng chỉ 45% tin rằng Starmer có thể đạt được một thỏa thuận có lợi. Những tiếng nói phản đối từ nội bộ Đảng Lao động cũng bắt đầu nổi lên, cáo buộc Starmer “quá mềm mỏng” với Brussels. Ngược lại, phe bảo thủ, vốn vẫn còn chịu ảnh hưởng từ tư tưởng Brexit cứng rắn, cảnh báo rằng bất kỳ sự xích lại gần EU nào cũng là “sự phản bội” đối với ý chí của cử tri năm 2016.
Bên ngoài phòng họp, thế giới đang chuyển động với tốc độ chóng mặt. Nga tiếp tục gây áp lực ở Đông Âu, Trung Quốc mở rộng ảnh hưởng ở châu Á, và Trump, với phong cách không khoan nhượng, đang thúc đẩy một liên minh các quốc gia “chống toàn cầu hóa” mà Anh được kỳ vọng là một thành viên chủ chốt. Trong bối cảnh đó, mỗi quyết định của Starmer không chỉ ảnh hưởng đến tương lai của Anh mà còn có thể định hình lại cán cân quyền lực ở châu Âu và xa hơn nữa.
Cuộc gặp tại Phố Downing không mang lại kết quả cụ thể, nhưng nó đã phơi bày những rạn nứt sâu sắc trong mối quan hệ Anh-EU. Các nhà lãnh đạo EU rời London với lời hứa sẽ tiếp tục đàm phán, nhưng không ai che giấu được sự căng thẳng. Một nhà ngoại giao EU giấu tên tiết lộ: “Starmer đang cố gắng chơi một trò chơi nguy hiểm. Ông ấy muốn làm hài lòng tất cả, nhưng cuối cùng có thể không làm hài lòng ai.”
Trong khi đó, từ Washington, Trump tiếp tục theo dõi sát sao. Một bài đăng trên Truth Social của ông gần đây viết: “Anh Quốc phải chọn: hoặc là đối tác của Mỹ, hoặc là nô lệ của EU. Không có chỗ cho sự do dự.” Lời nói này không chỉ là một lời đe dọa mà còn là lời nhắc nhở rằng trong thế giới chính trị khắc nghiệt ngày nay, không có chỗ cho những kẻ đứng giữa lằn ranh.
Khi ánh đèn tại số 10 Phố Downing tắt dần, Starmer trở về với những đêm dài suy tư. Ông biết rằng mỗi bước đi tiếp theo sẽ là một canh bạc, không chỉ cho sự nghiệp chính trị của mình mà còn cho tương lai của cả một quốc gia. Anh Quốc, từng là đế quốc vươn tầm thế giới, giờ đây đứng trước ngã ba đường: hợp tác với EU để tìm lại sự ổn định, hay ngả theo Mỹ để khẳng định vị thế độc lập? Câu trả lời, dù là gì, sẽ không đến một cách dễ dàng.